Em đoán anh đã nghe câu chuyện của em về khoảng trời thanh xuân,
Khi gió bắt đầu ca, và cây bắt đầu trổ lá,
Khi tim em chói qua một ánh dương mùa hạ,
Và mái tóc em xanh tựa nước trời mây.
Em đoán anh đã nghe câu chuyện của em về những đêm khuya bóng tối nặng đầy,
Ánh sao tắt, lòng em buồn một nửa,
Một nửa kia em dành để nhung nhớ,
Gọi tên anh khi gió thoảng đưa qua,
Và nghĩ về ngày tháng đó
Của đôi ta.
Em đoán anh đã nghe câu chuyện của em về một dải ngân hà,
Mà nơi đó trái tim anh là tinh cầu sáng nhất:
Nâng em bay trong thinh không vô tận,
Gửi em nụ hôn đắm của nguyệt quang,
Để em say trong giấc mơ thiên đàng,
Nhưng lồng ngực vẫn trào dâng, thổn thức,
Một giấc mơ, em đoán là có thực.
Comments